Thành công trong việc cứu lấy mình trước khi trời cứu của Công Hùng và em gái Thảo Vân là tấm gương mà tất cả chúng ta cần học tập. Đặc biệt hơn, Trung tâm nghị lực sống và Công ty cổ phần Nghị lực sống dưới sự quản lý và điều hành của Hùng đã đào tạo trên 700 học viên đều thiếu may mắn về hình thể. Trên 300 học viên đã tìm được việc làm và có lương ổn định. Thế nhưng Công Hùng đang trăn trở vì anh đang giết chết niềm tin của nhiều người.
Công Hùng đã dành cho tôi buổi trò chuyện sau buổi kết thúc cuộc họp lập kế hoạch hoạt động năm 2011 từ nguồn hỗ trợ của Chương trình hỗ trợ doanh nhân xã hội 2010.
Cứu mình rồi đến giúp người
Nhìn vào thành quả 8 năm mà Công Hùng đã đạt được không những cho mình mà còn cho các bạn đồng cảnh khác ai cũng thán phục. Xin Công Hùng cho biết những yếu tố nào đã giúp anh có được kết quả như vậy?
Tôi may mắn hơn nhiều người khuyết tật khác là đã được tiếp cận công nghệ thông tin (CNTT) khá sớm. Khuyết thiếu về khả năng di chuyển của tôi lại là lợi thế tạo nên sự đam mê trong thế giới rộng lớn của CNTT. Thế giới này đã thay đổi số phận của tôi. Từ việc chỉ ngồi ngắm 4 bức tường, suốt ngày buồn tủi, thì nay tôi đã kết nối được bè khắp nơi, có công việc ổn định. Sức khoẻ của tôi rất yếu, may có trí lực thì luôn cải thiện và còn có 1 ngón tay để bấm chuột, tất cả mọi sinh hoạt đều phải nhờ người khác. Nhưng chả sao cả, tôi vẫn luôn sống lạc quan, đặc biệt, tôi là một người công giáo, tôi tin rằng Đấng bề trên luôn che chở và tiếp thêm nghị lực cho tôi.
Xin anh cho biết các loại hình dịch vụ và hoạt động đào tạo mà nghị lực sống đang cung cấp? Lợi nhuận thu được từ các hoạt động Công ty thì lại dành cho việc hỗ trợ các đối tượng đồng cảnh khác vậy anh có lo rằng có một ngày nào đó mình lại trắng tay và phụ thuộc vào nguồn hỗ trợ của người khác?
Chúng tôi đào tạo CNTT cho người khuyết tật, thiết kế website, in ấn và chúng tôi vừa mở phòng vé may bay. Chúng tôi đa dạng hóa các loại hình dịch vụ để có lợi nhuận nuôi chính mình và hỗ trợ các học viên vừa khuyết tật vừa nghèo khổ khác.
Có những lúc tôi cũng nghĩ là mình dành hết lợi nhuận của mình vừa nuôi bộ máy hoạt động vừa hỗ trợ những đồng cảnh sẽ không có tích lũy cho chính mình lúc ốm đau bệnh tật. Tuy nhiên, chính tôi hiểu nhu cầu của người khuyết tật khác hơn ai hết vì những trải nghiệm bản thân trong hành chục năm nay đã thúc dục tôi hãy cứu người khác như Thiên Chúa đã nâng đỡ mình. Sự khó khăn của tôi gặp là Đấng bề trên đang thử thách tôi và tôi tin rằng tôi cũng luôn được che chở khi tôi nỗ lực hết mình. Anh là người theo Phật nên anh cứ xem 81 khổ nạn mà thầy trò Đường tăng đã gặp. Tôi ví hành trình đời sống của tôi giống như việc đi lấy chân kinh vậy. Khả năng sống độc lập, tự tin, trung thực và yêu thương người đồng cảnh là những quyển kinh mà những ai muốn có nó đều phải cần cù chăm chỉ. Sự cần cù cho tôi những sáng tạo để sinh tồn và không bao giờ lo mình bị đói do đó sự sẵn lòng chia sẻ của tôi đối với người đồng cảnh là chuyện rất bình thường.
Được biết Nghị lực sống đã đào tạo nghề cho trên 700 học viên và trên 300 đã có công ăn việc làm vậy thì số còn lại đang đi về đâu?
Nhu cầu lẫn ưu đãi mà xã hội trong việc sử dụng lao động khuyết tật chưa rộng lớn nên tìm kiếm nghề nghiệp phù hợp cho tất cả các học viên không dễ dàng. Tôi luôn động viên các bạn rằng “được học để thoát khỏi cái sự mặc cảm và tự ti về bản thân đã là may mắn hơn hàng triệu người khuyết tật khác”.
Anh có dự định hay chiến lược nào để 100% học viên đến với Nghị Lực Sống sẽ có việc làm?
Như đã nói ở trên tôi mong muốn tất cả các học viên đều có công ăn việc làm nhưng nếu thực hiện điều này thì rất nhiều người khuyết tật sẽ không được học ở Nghị lực sống bởi vì các công ty tuyển dụng ngoài việc cần người làm được việc và có sức khỏe tốt, có thể tự đi lại, chăm sóc bản thân được. Hiện tại 50% học viện tại Nghị lực sống phải ngồi xe lăn, đồng nghĩa tôi phải tạo cơ hội cho họ ngay tại công ty của tôi, nhưng điều đó vẫn còn xa lắm. Nhiều khi tôi nghĩ tôi đang giết chết niềm tin của nhiều người khuyết tật khác.
Tôi đang giết chết niềm tin của nhiều người
Anh có nói rằng chính anh đang giết chết niềm tin của nhiều người khuyết tật. Nhìn vào kết quả Nghị lực sống đã làm được, hình như câu nói của anh hơi quá và xin anh giải thích điều này?
Đúng vậy, mỗi lúc tôi lên tivi, báo đài là tôi lại tiếp nhận hàng trăm cuộc điện thoại. Theo suy nghĩ của nhiều người khuyết tật và gia đình họ, Nghị lực sống là nơi bấu víu tinh thần cuối cùng cho họ và muốn được Nghị lực sống giúp đỡ. Do những hạn chế về nguồn lực mà có những học viên phải chờ cả năm trời mới đến lượt được vào học; có học viên biết thông tin rồi tự bỏ nhà tìm đến; có những cha mẹ mang con từ quê ra tìm gặp bằng được để tìm một hy vọng. họ tâm sự “chúng ta gia đình nghèo hèn, già cả rồi, con lại bị như vậy, không biết khi chết đi cháu sẽ sống ra sao”.
Biết vậy, họ rất kỳ vọng khi tìm đến tôi, nhưng tôi đã phải từ chối rất nhiều người, để họ ra về trong buồn tủi. Nhiều lúc tôi thức trắng đêm suy nghĩ cách để giúp họ nhưng với khả năng có hạn của tôi đành lực bất tòng tâm.
Anh biết đấy, hầu như tôi không bao giờ ngủ trước 1h sáng để cày vừa để khuyến khích các thành viên khác Công ty tăng thu nhập đáp ứng một phần nhu cầu của những người kém may mắn khác. Tài chính luôn là áp lực đối với chúng tôi. Riêng tiền thuê 2 căn nhà vừa làm văn phòng vừa làm nơi ở cho 25 nhân viên và học viên với giá 10.000.000/tháng đã chiếm một phần thu nhập không nhỏ của chúng tôi.
Nỗ lực tự thân của anh đang giảm bớt gánh nặng cho Nhà nước và xã hội. Việc anh không có giấy phép hoạt động ở dạng Trung tâm thì có những nguồn lực nào đang bị lãng phí?
Có những tổ chức đặt vấn đề hỗ trợ trung tâm về tài chính nhưng khi hỏi về tư cách pháp nhân thì không có nên họ không có nên họ đành chịu “vô tâm” với chúng tôi. Hiện tại, Trung tâm nhận hỗ trợ chính từ những cá nhân đơn lẻ và chúng tôi rất khó cho những kế hoạch lâu dài. Kể từ lúc thành lập đến nay, chúng tôi đã cố gắng rất nhiều để xin tư cách pháp nhân cho trung tâm, đã gõ cửa các bộ nghành liên quan nhưng vẫn chưa được bởi lẽ đã là giám đốc thì phải có bằng đại học mà tôi thì lấy đâu ra bằng đại học, cở sở hạ tầng,….
Tôi có hỏi các cơ quan chức năng “với sản phẩm thật chúng tôi đã tạo ra cho xã hội thì có đặc cách gì không?”. Câu trả lời vẫn luôn là “phải đúng quy định thôi!”.
Nếu Trung tâm của tôi có tư cách pháp nhân thì không những các tổ chức/doanh nghiệp trong nước ủng hộ mà con thu hút được nguồn lực quốc tế dành cho các tổ chức khuyết tật.
Thôi cũng chả sao, tư do tự tại, dù sao mình cũng đã cố gắng rồi. Các bạn tôi hay trêu đùa “lại về cái mạng lợn thôi”. Tự mình xưng vương tại lãnh địa của mình, cũng chả ai gây khó mình mà.
Xin anh chia sẻ mong muốn trong năm 2011?
Mong muốn thì nhiều, nhưng nói ra rồi cũng để làm gì?
Tôi giờ chỉ có kế hoạch thôi, phát triển kinhdoanh và tiếp tục hỗ trợ người khuyết tật theo khả năng.
Xin cám anh Hùng đã chia sẻ nhưng thông tin hữu ích.
Thay lời kết
Từ hôm gặp anh Hùng, tôi nghĩ rằng xã hội của chúng ta đang lãng phí rất nhiều nguồn lực nhưng thứ nguồn lực quan trọng thúc đẩy sự tiến bộ xã hội “nguồn lực nhân ái” lại bị lãng phí vì do thiếu những cơ chế khuyến khích thì thật đáng suy ngẫm. Khi “nguồn lực nhân ái” bị lãng phí thì yếu tố khuyến khích sự chia sẻ của cộng đồng trong xã hội bị xem nhẹ, niềm tin của nhóm người yếu thế vào xã hội sẽ suy giảm. Các nhân tố tác động gây băng hoại đạo đức xã hội sẽ phát triển lúc đó các nhà quản lý xã hội sẽ mất rất nhiều công sức để giải quyết. Bởi vậy, bên cạnh những ưu đãi cho người nghèo bằng luật, cần lắm các cơ chế ưu tiên hỗ trợ cho những người khuyết tật để chính họ có công ăn việc làm và nhận chia sẻ từ xã hội nhằm giám bớt gánh nặng cho ngân sách nhà nước và làm tăng hình ảnh quốc gia trong ngắn và dài hạn.
[*]; Bài đã đăng từ năm 2011, nay đăng lại nhân Nick Vujicic sang diễn thuyết tại Việt nam.
Bản tác giả gửi VHNA