Cuộc sống quanh ta

Họa sỹ Trần Duy: Lụy

Tình cờ đọc được truyện ngắn Lụy củahọa sỹ Trần Duy mới được in lại, tôi chợt nhận ra nó thật giống tranh lụa củaông: dìu dịu, man mác, đẹp, sang trọng. Và có lẽ, dặm đường nghệ thuật của họasỹ Trần Duy cũng có thế kết bằng một chữ Lụy này.

Hiếm có người nào ngoài 90 tuổilại sáng suốt tinh nhanh như họa sỹ Trần Duy: ông vẫn du hành bằng xe ôm, dùngđiện thoại di động và nói tiếng Pháp như hơi thở. Trước ông kín đáo, giao tiếphẹp nhưng thời gian gần đây, ông ít nhiều cởi mở hơn khi nói về cuộc đời mình.Phải chăng ông nghĩ, đã đến lúc cần sẻ chia một chút?

Họa sỹ Trần Duy sinh ra ở Huếnhưng lại cảm thấy mình không hợp với Huế, và chất Huế dường như không “ăn” vàocon người ông. Sinh trưởng trong một gia đình phong kiến thực sự nền nếp và quytắc, ông nội là phò mã của vua Thiệu Trị, bà nội là con quan, cha cũng làm quancũng khiến ông cảm thấy vướng víu. Tất nhiên nhờ gia đình, ông được học hànhbài bản và rất giỏi tiếng Pháp. Quãng đời sống ở Huế cũng cho ông những kỷ niệmtuyệt đẹp, đó là những tháng ngày tham gia hướng đạo sinh cùng với các cha cốvà những người bạn theo đạo, để hưởng thụ thiên nhiên Huế trong tinh thần đậmmàu sắc Châu Âu. Điều này về sau cũng tác động đến sáng tác của họa sỹ TrầnDuy.

 Năm 1940, chàng thanh niên trẻTrần Duy ra Hà Nội lần đầu, và ngay lập tức cảm thấy yêu mến Hà Nội như thể đãcó sẵn mối tiền duyên. Nhưng lần ra đi này cũng chẳng mang một lý tưởng gì, chỉlà một cuộc phiêu lưu thỏa mãn ham muốn rong ruổi của tuổi trẻ. Hành trang mangtheo chỉ có một thùng sách mà đến giờ ông vẫn còn giữ. Lúc ấy, Trần Duy cũngchưa biết mình sẽ học gì và làm gì. Ban đầu ông định học ngành y dược. Có buổilang thang đến một triển lãm tranh, ông gặp vài người bạn Huế học mỹ thuật, họbảo ông: tính cậu lăng nhăng, vô kỷ luật, kém đứng đắn, không học y dược được,đi học mỹ thuật đi. Trần Duy nghe nói có lý, liền đi học vẽ và nửa năm sau, thiđỗ vào trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương. Từ năm 1942 đáng nhớ ấy cho đến năm19445, Trần Duy là sinh viên của Mỹ thuật Đông Dương, và lại có một quãng đời thậtđẹp nữa.

Trần Duy học mỹ thuật và cũngkhông lâu để định hình được con đường nghệ thuật cho mình. Bỏ qua sơn dầu, thứnghệ thuật quá mới lạ từ Châu Âu, bỏ qua thể loại lụa thủy mặc kiểu Tàu cũ kỹvà bế tắc, bỏ qua lụa rửa vì sự phiêu lưu của nó, Trần Duy dừng lại ở lụa đasắc. Ông cho biết mỗi loại hình nghệ thuật có vẻ đẹp riêng. Với lụa, nó đẹp, nóbiến ảo, mềm mại nhưng lại đòi hỏi cái logic tuyệt đối của tư duy để tạo ra sựvững chắc thành hình thành khối, và tất nhiên, cảm xúc thật nữa. Những đặc tínhnày của lụa hợp với Trần Duy: con người tài hoa, duy lý và nhạy cảm.

Trần Duy, Ngõ Thúy Ái, Thanh Trì, Hà Nội 1998

Cách mạng nổ ra, người hoạ sỹ trẻđi theo kháng chiến, làm báo, vẽ tranh, áp phích cổ động tuyên truyền, đi đánhtrận, đánh sân bay Gia Lâm…Sau năm 1954, ông trở về Hà Nội và làm họa sỹ chobáo Văn nghệ. Lúc ấy Trần Duy hay xách giá vẽ đi vẽ các con đường Hà Nội. Trongkí ức của ông, những con đường của Hà Nội xưa đẹp và thơ mộng vô cùng, và mỗicon đường đều có ngôn ngữ, cảm xúc riêng của nó. Ông thấy tiếc là giờ đây khôngcảm thấy được cái hồn của những con đường như thế nữa, có lẽ cuộc sống đô thịđã cuốn nó đi mất rồi.

Rồi vì những thăng trầm của cuộcđời, họa sỹ Trần Duy một quãng thời gian khá dài giống như một người mai danhẩn tích ngay giữa lòng Hà Nội náo động. Những bạn bè thế hệ ông hoặc là ra đi,hoặc không có điều kiện để qua lại với nhau và cái tên Trần Duy gần như chìmvào quên lãng.

Đến tận cuối những năm 80, họa sỹTrần Duy mới trở lại. Lúc này ông đã ngoại bát tuần, mang trong mình nhiều uuẩn nhưng tranh vẫn lụa là, tươi trẻ và đầy rung cảm. Dù quỹ thời gian khôngnhiều, ông cũng đã kịp làm hai triển lãm và ra 4 cuốn sách, trong đó có nhiềubài lý luận phê bình nghệ thuật, đủ thấy sức làm việc gấp gáp và nhiệt huyếtthế nào.

Với lụa, quả thật Trần Duy duy lývà tài hoa. Tranh của ông luôn có bố cục chặt chẽ, các sắc thái đậm nhạt, sángtối tinh tế đến mẫu mực, việc lựa chọn sắc màu cứ như là nó tất yếu phải thế.Tuy vậy nếu đẩy sự duy lý đến độ cực đoan thì tranh sẽ Trần Duy chỉ còn là những bức đồ họa tốt, những bức vẽ trangtrí khô khan. Nhưng chính sự tài hoa của Trần Duy với lối vẽ chau truốt, tỉatót, cẩn trọng và tâm hồn nghệ sỹ đầy rung cảm đã giúp Trần Duy sáng tạo nênnhững bức lụa diễn tả sống động cái thần thái của con người và sự vật. Tranhlụa của Trần Duy giống như thơ lãng mạn thế kỷ trước: trong trẻo, tinh tế, gợinhững rung cảm sâu xa, nhiều bức gây cảm giác phải nín thở kẻo làm tan đi cáikhông khí trong suốt mỏng manh ảo diệu của nó. Có người nói tranh lụa của TrầnDuy “luôn man mác một thứ tình cảm triết học tự nhiên và thanh thoát”, quả làđã bắt được cái tinh thần của tranh lụa Trần Duy.

 Bút pháp vẽ lụa đa sắc của Trần Duy đạt đếnđỉnh cao của nghệ thuật tạo ảo giác, vốn rất khó thực hiện trên chất liệu lụa.Ông vẽ lụa “khô” mà bảng lảng tưởng như mảng mực loang của thủy mặc, hay làgiống như lụa rửa, bởi lối vẽ uyển chuyển, mượt mà, tinh vi trong diễn tả đậmnhạt, sáng tối. 

Trần Duy thường hứng thú với phong cảnh thiên nhiên, làngquê, cây cỏ. Với ông, đó là nơi nương náu của tâm hồn nên khi vẽ luôn thấy chanchứa cảm xúc. Ông tự nhận mình đã bị “Hà Nội hoá”, và cái miền Bắc tuy cũ kỹ vànho giáo đấy nhưng là nơi vun đắp tâm hồn ông. Tranh lụa của Trần Duy là sự hộitụ của hơi hướng hội họa trang trí kiểu Nhật Bản, tính khoa học của hội họa báchọc Châu Âu và một tâm hồn mang cội nguồn Việt. Hàng ngàn bức tranh lụa đã chudu khắp thế giới, có mặt trong nhiều bộ sưu tập của các nhà sưu tập nổi tiếng.

Họa sỹ Trần Duy nói: Thực ra cuộcsống của mỗi người là riêng nhau và không ai giống ai, không ai cuốn vào ai.Miễn là đừng sống lừa đảo và đừng vẽ giả dối. Ông kể, trong một hội nghị vănhóa có thuyết trình về Truyện Kiều năm1947, ông được yêu cầu vẽ một chân dung Nguyễn Du. Khi ông phân trần rằng ôngchẳng có chút tài liệu nào thì người ta nói: cứ vẽ một nhà nho, trí thức, đẹp.Thế là ông vẽ. Phan Khôi khi xem tranh đã răn đe ông nghiêm khắc rằng viết vănvẽ tranh không thể dối trá được; với một nhân vật lịch sử còn dối trá thế thìcác thứ khác sẽ thế nào. Ông nhớ mãi lời nhắc nhở của con người đáng kính ấy.

 Họa sỹ Trần Duy có một vốn kiếnthức uyên thâm, cộng với tâm hồn nhạy cảm và năng khiếu nghệ thuật, khiến ôngcũng say mê cả văn chương. Từ những năm 50 ông đã có vài truyện ngắn gây tiếngvang như Người khổng lồ, Tiếng sáo tiền kiếp. Sau này, ông có vàitruyện ngắn khá hay mà nổi tiếng nhất là Lụy. Lụy đã được traogiải truyện ngắn hay nhất của báo Văn nghệ năm 1997 và khiến nhiều người phảithốt lên: không ngờ một ông già mà lại còn trẻ trung và lãng mạn đến thế. TrầnDuy viết truyện cũng giống như vẽ tranh, dìu dịu, man mác, đẹp và sang trọng. Lụythực ra cũng là một ý thức của ông về hội họa: yêu cái đẹp cần phải trung thực,dũng cảm và dám chịu trách nhiệm với cái đẹp ấy.

 Chắc chắc, cả cuộc đời họa sỹTrần Duy đã làm như vậy.

 Bài thơ nhà viết kịch Tào Mạt tặng họa sỹ Trần Duy ngày 10-12-1991.

 Tặng họa sỹ Trần Duy

 Vương Duy tự thưởng họa trung thi

 Trần lão Nam phương độc hữu vi

 Thanh luyện trần tâm vô hạn cảm

 Thiên niên phong vật tận chiên lung

 Dịch nghĩa:

 Vương Duy đời Đường tự khen mình trong thơ có họa

 Cụ Trần nước Nam một mình cũng làm như thế

Nỗi đời đã được thanh lọc với sự cảm thông đến cùng cực

Bao nhiêu phong cảnh và con người của đất nước

nghìn năm đều sángdậy dưới nét bút của anh.

Bài đã đăng t.c Nội thất 2008

 

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114576132

Hôm nay

2268

Hôm qua

2249

Tuần này

21445

Tháng này

223189

Tháng qua

130677

Tất cả

114576132