Người xứ Nghệ

Mấy bút tích của nho sĩ Nghệ An ở Thành Nhà Hồ (Thanh Hóa)

Thành Nhà Hồ ở huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa xây dựng cách nay gần 6 thế kỉ, vừa được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới. Từ xưa đã có một số nhân vật lịch sử Việt Nam tới tham quan và cảm hứng sáng tác thơ văn khắc lên đá để lại. Đáng tiếc do thời gian, mưa nắng, nên đến nay nhiều bút tích đã bị mai một. Hiện chỉ còn thấy mấy bút tích của nho sĩ Hà Nội, Nam Định, Thừa Thiên Huế, Bắc Giang. . ., trong số đó có 3 bài thơ của hai nhà khoa bảng Nghệ An, được khắc lên bia đá dựng ở miếu thờ nàng Bình Khương, bên cửa phía đông thành Nhà Hồ.

Bài thứ nhất của nhà Cần vương yêu nước Nguyễn Xuân Ôn (1825-1889), hiệu là Ngạc Đường, Lương Giang, biệt hiệu là Hiến Đình, quê xã Diễn Thái, huyện Diễn Châu, Nghệ An. Ông đỗ Tiến sĩ khoa  Tân Mùi, triều Tự Đức (1871), rồi giữ nhiều chức vụ trong triều đình nhà Nguyễn. Sau đó ông từ chức, trở về quê chiêu tập nghĩa quân Cần vương  chống nhau với thực dân Pháp, thu được nhiều chiến công vang dội. Ngày 25-7-1887 ông bị thực dân Pháp bắt khi đang mang bệnh. Chúng đưa về Huế giam giữu, dụ dỗ, mua chuộc, nhưng ông nhất mực bất khuất và hy sinh tromg ngục năm 63 tuổi.

Có lẽ lần ra Thanh Hóa liên kết với phong trào Cần vương ở tỉnh này,Tiến sĩ Nguyễn Xuân Ôn đã có dịp thăm thành Nhà Hồ, miếu thờ nàng Bình Khương (1) ở phía đông thành và sáng tác 2 bài thơ để lại. Về sau địa phương khắc thơ lên bia đá, dựng ở miếu Bình Khương, đến nay vẫn còn. Theo chúng tôi biết thì bài thứ nhất của ông đã được dịch giới thiệu trên sách báo (2). Riêng bài thứ 2 mới chỉ thấy khắc trên bia.

 Bài I : Nguyên văn:

                           云:

1 -                    

                 

                 

                 

                 

                 

                 

                 

 Phiên âm: “ Nghệ An Đông Thành đồng tam giáp Tiến sĩ thi vân

                                              Hà vật khuê phòng nhất nữ lưu

                                              Cương trường lẫm lẫm nhật sương thu

                                              Hồ nhân khả nhẫn khi cô tử

                                              Khương Thị hà dung phụ trượng phu

                                              Nguyệt chiếu đồi thành cao tiết bạch

                                              Tuyết xâm kính thạch lệ ngân lưu

                                              Trần triều nhị bách niên thiên hạ

                                              Thùy thị nhân gia đích hảo cầu.”

Dịch nghĩa :     “ Thơ của Tiến sĩ Đông Thành, Nghệ An

                                             Nơi chốn khuê phòng có một người phụ nữ trong trắng

                                              Lòng dạ ngời ngời sáng như giọt sương thu

                                              Người họ Hồ nhẫn tâm lừa dối cô gái cô đơn

                                              Nàng Bình Khương như là đấng trượng phu

                                              Trăng soi lên bờ thành nêu cao khí tiết trong trắng

                                              Tuyết ngấm vào đá thành dòng nước mắt 

                                              Nhà Trần hai trăm năm làm chủ thiên hạ

                                              Mấy gia đình có được lứa đôi đẹp bằng vậy?”

Dịch thơ : “ Trong trắng phòng the một nữ lưu

                                              Bền gan ngời ngợi sáng sương thu

                                               Họ Hồ lòng nhẫn lừa cô phụ

                                               Khương Thị tâm thành đấng trượng phu

                                               Nguyệt rọi lên thành danh tỏ rạng

                                               Tuyết tan vào đá lệ còn ngưng

                                                Hai trăm năm ấy Trần triều cũ

                                                Hỏi lứa đôi nao sánh được cùng?”

                                                                              ( Hương Nao dịch)

Bài II ; Nguyên văn:

2 -                    

                 

                 

                 

                 

                 

                 

                 

Phiên âm                                   :“ Kì La hải khẩu Bắc bình lai

                                                   Thất lí thanh môn tỏa bất khai

                                                  Liệt nữ oan cừu mai thạch lũy

                                                  Trung thần oán hận trúc Hoa Nhai

                                                  Nhất lê xuân vũ thanh hòa mạch

                                                  Tam kính thu phong tặc thảo nha

                                                  Tào thức dân nham chân khả úy

                                                   Đương niên mục thượng “ Bạch Kê” đài!”

 

Dịch nghĩa :                             “Cửa biển Kì La quân Bắc đã tới

                                              Cửa thành bảy dặm vẫn đóng không mở (3)

                                              Liệt nữ oan uổng bị chôn dưới lũy đá

                                              Trung thần đã oán hận vì xây thành Hoa Nhai(4)

                                              Một giọt nước mưa xuân mùa màng tươi tốt

                                              Ba ngọn gió thu làm cây cối cũng như lòng người căm lũ giặc

                                              Khi dân đã hiểu thì thật là đáng sợ

                                              Tựa như trên lầu cao tiếng gà “ Bạch Kê” gáy.”(5)

 

Dịch thơ ;                                 “ Kì La giặc Bắc tới nơi

                                               Cửa thành dài rộng vẫn thời đóng yên

                                               Vùi thân liệt nữ oan khiên

                                               Trung thận oán hận xây nên thành này

                                                Lúa xanh mưa thấm đường cày

                                                Gió thu ba hướng thổi bay giặc tà

                                                Một khi dân thức tỉnh là

                                                Lầu cao nghe tiếng gáy gà “ Bạch Kê”

                                                                 ( Hương Nao dịch)

Một Nho sĩ nữa của Nghệ An còn để lại bút tích nơi thành Nhà Hồ là ông Hồ Đắc Dự, hiệu là Đường Doanh, quê xã Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu,Nghệ An. Ông Hồ đỗ Cử nhân khoa thi Hương năm Giáp Thân, triều Kiến Phúc (1884). Sau khi thi đỗ ông được một số người mời về nhà dạy học, trong đó có ông Hồ Bá Kiện là thân sinh nhà cách mạng Hồ Tùng Mâụ. Năm 1893, ông được bổ làm Huấn đạo huyện Yên Định, Vĩnh Lộc Thanh Hóa, rồi quyền Đốc học tỉnh Thanh Hóa. Trong thời gian nhậm chức ở đây, Cử nhân Hồ Đắc Dự đã đến tham quan thành Nhà Hồ, miếu Bình Khương và sáng tác bài thơ để lại, hiện thấy khắc trên bia đá dựng ở phía đông thành Nhà Hồ.

Nguyên văn :

                

                

                

                                                                                                      

                

                

                

                

                                                                                       翰林著作領教授驩州雙琼胡得預君赢謹誌

成泰癸卯十五年夏五月端午後三日

Phiên âm :                        Dịch thư như hỏa trúc dân sầu

                                       Quân dĩ thân đương thiếp dĩ đầu

                                       Oán hận canh thâm Tinh Vệ thạch

                                       Bi thanh tăng khản đảm môn âu

                                      Vị ưng sơn hải thành ư thệ

                                     Trọng vị giang hà chướng đáo lưu

                                     Tồn một bất quan hưng thế cục

                                      Lẫm nhiên chính khí khẩu bi lưu.

                                            Hàn lâm trước tác lĩnh Giáo thụ Hoan Châu, Song Kinh

                                                    Hồ Đắc Dự Đường Doanh cẩn chí

                                                    Thành Thái Quí Mão thập ngũ niên, hạ ngũ nguyệt Đoan Ngọ

                                                     hậu tam nhật.”

Dịch nghĩa :                     “ Sách vở để lại còn hực mối hận sầu của dân

                                       Chàng lấy thân còn thiếp thì lấy đầu đương với kẻ thù

                                       Tiếng bi thảm tăng thêm nổi buồn trước cửa

                                        Lời thề núi biển trở thành suông

                                        Nhưng nó nặng nghĩa non sông đất nước

                                        Mất còn không quan hệ tới thời cuộc còn mất

                                        Chính khí nghiễm nhiên vẫn còn trong bia miệng

                                             Hàn lâm Hồ Đắc Dự, giữ cức Giáo thụ, người Nghệ An, hiệu Song Kinh,

                                                     Đường Doanh kính ghi.

                                                     Năm Qúi Dậu niên hiệu Thành Thái 15 (1903), mùa hạ, tháng 5, sau têt

                                                     Đoan Ngọ 3 ngày (8-5)”

Dịch thơ :  “ Sách còn hực giận của dân

                                       Thân chàng, đầu thiếp đối quân bạo thù

                                       Oan hồn Tinh Vệ bao thu

                                       Nỗi buồn càng thảm dường như trước nhà

                                       Lời thề núi biển tuy nhòa

                                        Song còn nghĩa nặng sơn hà, nước non

                                        Khác nhau thời cuộc mất còn

                                        Bia truyền chính khí trường tồn mai sau.”

                                                            ( Hương Nao dịch) 

   -----------------------------------

(1)    Miếu Bình Khương căn cứ vào sự tích thời nhà Trần có chàng Cống sinh mới cưới người vợ trẻ là Bình Khương, thì bị bắt đi phu xây thành Nhà Hồ và đá đè chết. Người vợ trẻ chờ không thấy tin chồng đã tới thăm. Đến nơi hay tin, nàng đập đầu vào thành tự vẫn. Người đời sau đã dựng miếu thờ, để nhằm lên án việc Hồ Quí Ly đoạt ngôi nhà Trần và bắt dân xây thành khổ cực.

(2)    Thơ văn Nguyễn Xuân Ôn -Nxb Văn học Hà Nội 1977 – Tr.147,148.

(3)    Thành Nhà Hồ người xưa thường được xem là bức thành 7 dặm

(4)     Hoa Nhai là con đường lát đá từ cổng Tiền ( phía Nam) thành Nhà Hồ đến núi Đốn ( Đốn sơn),

Người ta cũng thường dùng danh từ“ thành Hoa Nhai” để chỉ thành Nhà Hồ.

(5)    Bạch Kê ( Gà Trắng) lấy tích Thục An Dương vương xây thành Cổ Loa thường bị con quỉ “ Bạch Kê” phá hoại

 

                       

 

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114512003

Hôm nay

2329

Hôm qua

2337

Tuần này

22377

Tháng này

218876

Tháng qua

121356

Tất cả

114512003