Những góc nhìn Văn hoá

Cho Chi Hun hoài vọng thiên nhiên và quá khứ

Cho Chi Hun là một trong những nhà thơ xuất sắc của thơ ca Hàn Quốc hiện đại, ông được người dân Hàn Quốc biết đến không chỉ với tư cách một nhà thơ mà còn là một nhà nghiên cứu có nhiều đóng góp quan trọng trong lĩnh vực văn học nghệ thuật, đồng thời ông còn là một nhà hoạt động cách mạng tài năng của dân tộc. Sự nghiệp nghiên cứu và sáng tác văn chương của Cho Chi Hun đã gây được tiếng vang lớn trong văn đàn của xứ sở và trước khi ra đi, nhà thơ đã kịp để lại tài sản thơ ca quý giá, có nhiều đóng góp cho sự cách tân hình thức trong thời đại thơ mới của dân tộc.

Cho Chi Hun sinh năm 1920 tại Yeongyang, Gyeongsangbuk-do, một tỉnh ở miền Nam Hàn Quốc và mất vào năm 1968 khi tuổi đời còn khá trẻ, sự nghiệp văn chương vẫn đang rất sung sức. Cho Chi Hun lần đầu tiên công bố thơ của mình khi còn là sinh viên trường Cao đẳng Hyehwa, bài thơ đầu tiên của ông ngay lập tức gây được chú ý đến thế hệ các nhà thơ đi trước, đồng thời đã thể hiện được chiều sâu năng lực sáng tạo thơ ca của ông. Suốt cuộc đời của mình, bắt đầu từ những năm tháng sinh viên và về sau này, Cho Chi Hun hoạt động trên nhiều lĩnh vực văn học nghệ thuật như nhà thơ, nhà phê bình, nhà nghiên cứu văn học. Ông từng là chủ tịch của Hiệp hội các nhà thơ Hàn Quốc, là giám đốc sáng lập của Trung tâm nghiên cứu Văn hóa Quốc gia tại đại học Hàn Quốc (1). Đồng thời Cho Chi Hun còn là giảng viên của đại học Hàn Quốc và nhiều trường khác trong cả nước, ngoài ra ông còn là một nhà hoạt động cách mạng mạnh mẽ và có nhiều đóng góp quan trọng cho nền tự do độc lập của nước nhà. Từng giai đoạn cuộc đời, những trải nghiệm sống trong các thời kỳ ấy đều được ông thể hiện lại trong sự nghiệp thơ ca của mình.

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghiên cứu Khổng Nho, nên từ thời thơ ấu, Cho Chi Hun đã chịu ảnh hưởng sâu sắc về những quan niệm đạo đức, đạo lý của nền giáo dục này. Cho đến khi vào đại học ở Seoul, những năm đầu ông vẫn còn chịu ảnh hưởng của khuynh hướng văn học xã hội chủ nghĩa và tư tưởng thơ ca của các nhà thơ thuộc trường phái Shimuhak. Sau này khi bắt đầu tiếp xúc với văn học phương Tây, ông bày tỏ thái độ thích thú của mình với các trường phái văn học nổi bật của Phương Tây lúc bấy giờ như chủ nghĩa mỹ học, chủ nghĩa tượng trưng, chủ nghĩa siêu thực, chủ nghĩa phi lý…

Nhìn một cách tổng quan về sự nghiệp thơ ca của Cho Chi Hun, ta thấy tư tưởng của ông được nuôi dưỡng bởi hai luồng văn học phong phú là văn chương Hàn Quốc truyền thống và văn chương phương Tây hiện đại. Sự ảnh hưởng này thể hiện trong thơ văn của ông như là tâm trạng của một nhà thơ bị giằng xé giữa những trải nghiệm văn chương của chính mình từ văn học Phương Tây và những kiến thức nền tảng mà ông được giáo dục một cách bài bản theo tinh thần Khổng học. Cuối cùng trên cái nền của thơ ca truyền thống, Cho Chi Hun tìm được những cách tân về mặt hình thức với những trải nghiệm thẩm mỹ mới mẻ của mình. Khi sáng tác thơ ca, Cho Chi Hun coi trọng cái đẹp hình thức và cấu trúc sáng tạo hơn là nội dung biểu hiện. Nổi bật trong thơ của ông là những bài thơ miêu tả thiên nhiên qua cái nhìn nội tâm và nỗi hoài vọng của ông về quá khứ, về những giá trị truyền thống đang dần mất đi trong thời hiện đại. Bên cạnh đó còn có những bài thơ được viết trong chiến tranh về những nỗi đau thương mất mát của con người mà nhà thơ, khi đó cũng chính là một người trực tiếp tham gia vào cuộc chiến đó. Trong bài viết này, chúng tôi trình bày về những hoài vọng thiên nhiên và quá khứ trong thơ của Cho Chi Hun.

 

1.      Hoài vọng thiên nhiên

Là một quốc gia nằm trong khu vực Đông Á – nơi mà các dân tộc luôn có tư tưởng truyền thống xem thiên nhiên và con người là đồng nhất thể, ta thấy trong văn hóa Hàn Quốc cũng thể hiện rất rõ sự coi trọng và tôn thờ những cái đẹp bất tử của thiên nhiên. Mối quan hệ gắn bó giữa con người Á Đông và thiên nhiên ngay từ đầu đã được Lão tử hình dung trong một chuỗi những liên kết bất tận “Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên”. Ta dễ dàng nhìn thấy con người phương Đông đã “bắt chước” tự nhiên, phản ánh tự nhiên thế nào thông qua thơ ca của các nhà thơ Đông Á. Cũng như các nhà thơ trong Một thời đại trong thi ca của thơ mới Việt Nam, các nhà thơ mới của Hàn Quốc trong thời hiện đại cũng hướng đến thiên nhiên và hòa cái tôi của mình vào thiên nhiên xứ sở. Họ bắt chước người xưa làm thơ về thiên nhiên nhưng theo một thi pháp hoàn toàn mới mẻ, thổi vào hồn thiên thiên cái linh hồn cá nhân của mình, cảm xúc tự do của cá nhân tràn ngập trong những bài thơ về thiên nhiên của các nhà thơ Hàn Quốc hiện đại. Và trong thơ của Cho Chi Hun cũng thế, ta thấy cái tôi của ông hòa điệu với thiên nhiên trong mọi hành động sống và sáng tạo.

Cũng như nhiều nhà thơ Hàn Quốc khác, tình yêu của Cho Chi Hun với thiên nhiên luôn luôn được thể hiện một cách mãnh liệt trong thơ ca. Tuy nhiên, thiên nhiên được thể hiện trong thơ ông không chỉ là thiên nhiên thuần túy mà nó đã được bao phủ một sắc màu nghệ thuật óng ánh và một màn sương lịch sử trong thực tại của một đất nước đang trải qua những biến đổi thăng trầm trong quá trình đấu tranh giành độc lập chủ quyền và thống nhất hai miền Nam Bắc. Cảm xúc mãnh liệt của cái tôi nhà thơ thường cuốn thiên nhiên vào trong trạng thái rung động mãnh liệt khiến ta không thể phân biệt được đâu là tâm tư của người, đâu là cảm giác của tự nhiên:

Khi tôi thổi sáo

 Trên cao tháp này

Sếu kia thổn thức

 Trong vời vợi mây

                                             (Khi tôi thổi sáo)(2)

Những ngôn từ miêu tả sắc màu và trạng thái thiên nhiên của Cho Chi Hun luôn được dùng với những tính từ có sức gợi hình ảnh cao độ khiến thiên nhiên hiện ra không chỉ đẹp một cách lung linh huyền ảo mà còn gợi lên một cảm giác buồn da diết

Lá mùa xuân ướt

 Đẫm trong sương ngà

Ánh trăng xanh mướt

 Băng qua đồi xa

Những chiếc lá mùa xuân, những cánh hoa mỏng manh lao mình trong gió rét gợi lên trong lòng thi nhân những cảm xúc mãnh liệt và niềm xót thương vô bờ bến như xót thương số phận của một con người, như xót thương cái tôi bé nhỏ của mình đang bơ vơ trong ánh trăng mờ lạnh. Vào lúc này ta chẳng thể nhận ra đâu là hoa, đâu là lá, đâu là ánh trăng, đâu là mưa lạnh và đâu là nhà thơ… những thực thể cô đơn ấy đang quyện và nhau trong một mối đồng cảm mãnh liệt:

Lao mình vào tháp

 Những cánh hoa rơi

Mưa làm rét mướt

 Gió làm tả tơi

Mắt tôi nhòa lệ

 Thương nhiều hoa ơi

Khi nói về thiên nhiên, Cho Chi Hun hay nhắc đến trăng, rất nhiều sự vật trong thơ ông hiện ra trong một chiếc áo khoác trăng rực rỡ ánh sáng. Trăng phủ đầy sân, trăng soi mình xuống dòng sông, trăng đùa giỡn với hoa lá trong vườn, trăng tràn trên mái nhà, trăng treo trên đỉnh núi, trăng lặng yên trên nóc nhà thờ, trăng đậu lên bầu ngực tinh khôi của người thiếu nữ và thậm chí trăng chui vào trong lòng quả táo – một quả táo chứa đầy trăng như quả cấm chứa đầy nỗi thẹn thùng của nàng Eva khi xưa. Thi nhân tả về ánh trăng và tả mình, tả quán trọ nơi mình ở trong cái đẹp đến rợn ngợp của trăng đêm, trong trẻo và yên lành:

Ánh trăng phủ đầy sân

 Tưới vào tôi mát dịu

 Tôi trở về tinh khôi…

… Quán trọ nơi tôi ở

 Trong núi xa thật xa

Phủ đầy ánh trăng ngà

                       (Đêm thinh lặng)

Ánh trăng sáng quá, đẹp quá, nhiều quá, lung linh quá, rợn ngợp quá khiến người ngắm trăng như ngây ngất đi, mụ mị đi, thăng hoa trong một cảm xúc da diết yêu, da diết nắm bắt, da diết khát khao cái đẹp tuyệt diệu, cái đẹp vĩnh cửu của ánh trăng quanh mình. Thi nhân cứ liên tục hỏi mà như reo lên thổn thức vì cảm động:

… Ánh sáng dài vô tận

 Biết bao giờ mới tan?

… Sao mà tôi ngủ được

 Trong đêm đầy trăng vàng?

Và ánh trăng trong thơ ông có khi cũng hiện lên với một hình hài cụ thể, vừa gần gũi tưởng như có thể nắm bắt được như một quả táo chín đỏ nhưng cũng vừa huyền ảo và hư vô như gương mặt của một tình nhân xa lắm:

Mũi dao xẻ ánh trăng vàng

 Ánh trăng thơm lừng mùi táo

Táo vỡ ra thành đôi mảnh

 Ánh trăng vụt bay lên cao

Cô gái mơ về tình yêu

 Đặt môi hôn lên táo chín

                                                                 (Bài ca ánh trăng)

Từ trong lòng của quả táo tình yêu, trăng vụt bay vào vũ trụ làm bừng sáng cả không gian, rồi như một người tình tham lam lòng đầy ham muốn, trăng lặn ngụp trong hương thơm của đôi bầu ngực trinh nguyên, mặc cho chủ nhân xấu hổ giấu che:

Ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống

 Đậu trên ngực nàng thanh tân

Nàng đưa hai tay che ngực

 Trăng càng mơn trớn niu nâng

Những giác quan trên thân thể đầy trăng của người thiếu nữ rung động mãnh liệt, da thịt nàng bừng sáng, những vuốt ve mơn trớn của luồng ánh sáng si tình khiến nàng cũng ngất ngây trong đêm hòa mình với trăng, nàng mường tượng ra gương mặt của tình nhân với này mắt, này môi, này hơi thở nồng nàn, đang hòa vào ánh sáng trăng khuya để cùng nàng tình tự:

Nàng nhắm nghiền đôi mắt đẹp

 Mơ về khuôn mặt của chàng

Đã hóa thành vầng trăng sáng

 Treo ngàn năm trong không gian

Rồi những giây phút quấn quýt đắm say mãnh liệt giữa người con gái đang yêu và người tình trăng càng lúc càng thêm mãnh liệt, họ hòa vào nhau trong những trải nghiệm ái ân tuyệt diệu và thăng hoa đến mức rã rời. Và rồi người con gái cũng thiếp đi trong hoan lạc yêu thương:

Rồi nàng ngủ say đêm mộng

 Rồi trăng trôi vào giấc mơ

Tim nàng hoài thai trăng sáng

 Bừng lên thân thể măng tơ

Đầy ắp mây bay, đầy hoa, đầy lá, đầy ánh trăng và đầy mưa gió… nhưng thiên nhiên trong thơ của Cho Chi Hun không chỉ có thế. Thơ ca của thi nhân đã đưa ông đến đỉnh điểm của tài năng tả cảnh gợi tình qua những khoảnh khắc hòa nhập với thiên nhiên trong niềm suy tư mang tính Thiền Tông. Những câu thơ viết theo chủ đề thiên nhiên của ông miêu tả một trật tự trong vũ trụ rộng lớn, về những nguyên nhân đã tạo nên mối quan hệ và sự hòa hợp giữa thiên nhiên với con người. Khi viết về thiên nhiên, Cho mở rộng tâm hồn mình về với không gian vĩnh cửu bên ngoài, trí tượng tưởng của thi nhân không hề bị giới hạn bởi thực tại luôn luôn biến động. Thơ của Cho phản ánh nhận thức và cái nhìn của ông về thế giới bên ngoài, thế giới của thiên nhiên nơi có chứa đựng con người và những mầm sự sống luôn luôn cựa mình:

Cây dương xỉ đâm chồi

 Vươn lên những mầm non

… Nhấp ngọn cỏ mềm

 Nai con bật khóc

                                                              (Nhà trên núi)

Những cảm xúc về thiên nhiên của thi nhân không chỉ là sự hòa quyện giữa cái tôi thiên nhiên và cái tôi cá nhân nhà thơ mà tràn ngập trong những bài thơ khác của ông còn là sự mặc khải về một thiên nhiên cao quý và tỉnh lặng, một thiên nhiên đậm chất Thiền tông, một thiên nhiên vừa hư vô huyền ảo lại vừa là một thiên nhiên thực tại của bầu trời xứ sở Á Đông. Và từ những chuyến đi lang thang của thi nhân trong hành trình tìm kiếm cái đẹp của thiên nhiên, ta thấy hiện ta trong đó những đền đài, những mái nhà, những khoản vườn đầy hoa hay thậm chí là những tảng đá ngàn năm tuổi nhưng chứa đựng trong mìnhnhững giá trị văn hóa truyền thống đáng tự hào của dân tộc ông.

 

2.      Hoài vọng quá khứ

Hai bài thơ đầu tiên của Cho Chi Hun đăng trên tập san văn học Mynjang của trường cao đẳng Hyehwa làPonghwangsu và Bộ y trang truyền thống, hai bài thơ đầu tiên này đã thể hiện rằng Cho Chi Hun là một nhà thơ của tình yêu quê hương xứ sở, của tất cả những gì thuộc về văn hóa truyền thống của đất nước Hàn Quốc thương yêu của ông.Ponghwangsu là bài ca về nỗi nhớ quê hương khi nhà thơ đối diện với những mất mát, tàn úa và thậm chí là cái chết. Bộ y trang truyền thống kể về sự say mê và tình yêu của Cho Chi Hun cũng như niềm tự hào của ông đối với với những giá trị văn hóa vật chất và tinh thần đặc sắc của dân tộc. Hoài vọng quá khứ là một cảm giác nổi bật trong thơ ông, tuy nhiên đó không chỉ là sự phản ánh tình yêu đơn thuần của nhà thơ đối với quá khứ mà còn là lòng khao khát khôi phục lại những giá trị truyền thống đang dần dần bị mất đi trong thời hiện đại. Nhà thơ thường hoài vọng về lịch sử và những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc thông qua sự ngợi ca những cái đẹp tự nhiên vĩnh cửu, ông thường lang thang đến các đền đài cũ, nghiên cứu phong tục tập quán cổ truyền để khám phá cái đẹp cổ xưa đáng tự hào của dân tộc. Trong những bài thơ viết về đề tài này của ông, ta thấy được vẻ đẹp trong sáng của tiếng Hàn và hiểu được vì sao với tư cách là một nhà nghiên cứu ngôn ngữ, nhà thơ lại say sưa với việc nghiên cứu tiếng mẹ đẻ như vậy. Các nhà phê bình cho rằng trong nhiều bài thơ của Cho Chi Hun, cái đẹp của cấu trúc hình thức và nhạc điệu du dương của ngôn từ đã chèn ép ý nghĩa của nội dung bài thơ.

Những bài thơ tràn ngập cảm giác nuối tiếc, nỗi đau mất mát những cái đẹp văn hóa cổ truyền và hoài vọng quá khứ của Cho Chi Hun đa số được viết trong khoảng thời gian từ năm 1941 đến 1944, đây là thời kỳ mà sự thống trị của Nhật Bản ở Hàn Quốc đã vươn cao đến đỉnh điểm. Đối mặt với thực tại cay nghiệt của sự tự do bị đánh mất, Cho chìm sâu vào tâm trạng u ám, thơ của ông gợi tả sâu đậm cảm giác mất mát tuyệt vọng, đồng thời cũng diễn tả niềm khao khát mãnh liệt được giữ lại những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc đang dần bị thay thế bởi luồng sóng văn hóa ngoại bang. Ông thấy mình như một du khách lạc loài trong cuộc hành trình tìm về với những cái đẹp xưa trong một hiện tại u buồn và mất mát:

Những bầy chim núi xa xăm

Cất lên tiếng khóc ngàn năm não nùng

Mây trôi qua suối nghìn trùng

 Tay áo lữ khách nhuộm hồng màu hoa

Nắng chiều chiếu sáng làng xa

 Ven con sông tưởng như hòa rượu vang

                                                                         (Tay áo nhuộm màu hoa)

Người du khách ấy như đi trong dòng suy tưởng miên man về một miền đất tự do, nơi có những ngôi làng nhỏ yên bình bên dòng suối mọc đầy hoa dại rực rỡ sắc màu. Cái đẹp của cảnh vật hiện tại khiến con tim lữ khách run lên vì xúc động, tâm tư ngây ngất trong ánh chiều đang phủ lên thiên nhiên một màu hồng dịu. Nhưng cũng kèm theo đó là nỗi xót xa, hoài vọng về chính những cái đẹp này trong một không gian và thời gian tự do trước đó:

Trái tim xúc động muôn vàng

 Lòng bao nuối tiếc, mơ màng khách xa

Đi trong ngây ngất bóng tà…

Rất nhiều lần, thi nhân tự ví mình như một đám mây cô đơn đang trôi dạt trên bầu trời rộng, mặc cho gió thổi, mưa rơi bởi đám mây kia không biết mình đã khởi hành từ đâu và sẽ kết thúc từ đâu. Không có một vùng trời tự do nào dành riêng cho đám mây kia, không có nơi nào đẹp đẽ ấm áp để trú thân. Thi nhân ở đây nhưng lòng lại mãi mê hướng về phía đồi xa kia, nơi chứa đựng những ước mơ và hoài niệm, nơi mà những cái đẹp truyền thống đang dần bị mất đi khi không gian không còn thuộc về mình.

Ngang trời một đám mây trôi

 Cô đơn rong ruổi biết nơi đâu dừng

Nơi nào mây sẽ nghỉ chân?

 Đêm khuya mưa lạnh muôn phần mây ơi

                                                                  (Mưa rơi trên cây chuối)

Đám mây thi nhân cô đơn cũng khát khao trôi về bên ấy nhưng nào đâu có được, đành phải nghỉ chân trong những cơn mơ dài, khát khao và đợi chờ bình minh đến cho những không gian đang bị màn đêm cách ngăn được hòa thành một dãy:

Đêm nay mây trú ngụ không?

 Đùa vui trong giấc mơ hồng của ta

Bình minh đã đến kia mà…

Những giá trị truyền thống cao quý đẹp đẽ của quốc gia dân tộc thường hiện lên trong thơ của Cho Chi Hun như những phiến đá uy nghi và trầm mặc, những phiến đá vững chãi đang chống chọi với thời gian, mặc cho rêu phủ, cho mặc mưa sa gió táp, mặc cho thời gian đang bào mòn tất cả:

Lâu đài đổ nát ngổn ngang

 Lặng câm phiến đá đã ngàn năm qua

                                                                      (Lời ghi của cỏ)

Phiến đá văn hóa truyền thống trong thơ của ông vẫn lặng lẽ gồng mình trước những thách thức của đổi thay như những giá trị truyền thống trong văn hóa dân tộc Hàn vẫn đủ tự tại đối diện với những nguy cơ đang dần bị thay thế với một tâm thế tự tin và tự cường dân tộc:

Những phiến đá vẫn lặng thinh trầm mặc

 Như từ ngàn năm xưa đến nay

Trong chiếc áo choàng rêu rực rỡ

 Phiến đá ung dung tự tại mỉm cười

Trong rất nhiều bài thơ của Cho Chi Hun, ta thấy không gian được miêu tả trong ấy thường gợi lên những tình cảm thẩm mỹ mạnh mẽ bằng cách diễn tả cảm xúc hết sức đa dạng của ông. Thơ của ông trong giai đoạn này đã đạt đến được một cấu trúc ổn định về hình thức thông qua cách ông xếp đặt tứ trong các câu thơ đầy sáng tạo. Nghệ thuật tả cảnh và tình trong thơ ông đã đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật sáng tạo, khiến cho người đọc có cảm giác như phải mở rộng tất cả các giác quan của mình mới có thể đón nhận được những luồng cảm xúc dạt dào trong đó. Như trong bài thơ dưới đây, Cho đã kết hợp sáng tạo giữa không gian thinh lặng đầy chất thiền với hình ảnh của những chiếc lá đang rơi trong ánh sáng rực rỡ:

Phật mỉm cười

 Trong yên ắng lặng thinh

Con đường dẫn đến Tây Phương còn xa vạn dặm

Dưới ánh sáng đèn khuya rực rỡ

 Những chiếc lá mẫu đơn đang rơi

                                                                     (Một ngôi đền cũ)

Sinh thời, Cho Chi Hun là một nhà thơ có khí chất được trộn lẫn bởi sự khắc kỷ của Khổng giáo và tinh thần hư vô, giải thoát của đạo Phật. Vì thế, thơ của ông thường là những trầm tư mặc tưởng tinh tế về vạn vật –những thứ có thể truyền cảm hứng cho con người về những cái đẹp tinh thần và cảm xúc thanh tao. Do vậy những giá trị truyền thống mà ông hoài vọng trong thơ cũng thường là những nét đẹp vĩnh cửu chứa đựng những giá trị bền vững của dân tộc đã khiến ông yêu quý và tự hào.

Cũng chính vì tình yêu đó mà khi đối diện với những thay đổi, mất mát, Cho thường bị rơi vào cảm giác hụt hẫng, tan vỡ và hình ảnh chiếc lá rơi có thể nói đã  diễn tả đầy đủ nhất cảm giác đó của nhà thơ. Chiếc lá rơi trong đêm, rơi trên phố trong ánh đèn rực rỡ, rơi trong vườn với bóng đêm thinh lặng, rơi trong mưa, rơi tả tơi vì gió… xuất hiện rất nhiều lần trong thơ ông:

Nếu mà những chiếc lá rơi

 Có nên đổ thừa tại gió?

…Sau bài hát của sơn ca

 Đồi xa dường như gần lại

 Lá vẫn còn đang rơi mãi

…Những chiếc lá rơi trong đêm

 Thả bóng trong vườn khuya vắng

                                                                 (Những chiếc lá rơi)

“Rơi” là chia ly, là tan vỡ, là những mất mát không gì có thể hàn gắn được, những điều đẹp đẽ nhất đang dần mất đi, những thứ quý giá nhất đang tuột khỏi bàn tay đầy khao khát nắm giữ của thi nhân mà không để lại một chút dấu tích nào. Thời kỳ biến động không ngừng về mặt xã hội và chính trị trong chiến tranh đã khiến văn hóa Hàn Quốc rơi vào hỗn độn, suốt thời gian này thơ ca của các nhà thơ cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ những biến động trong xã hội. Thơ của Cho Chi Hun đôi khi diễn tả những tâm trạng giằng xé, đối lập của chính bên trong con người mình như niềm vui và nỗi buồn, tham vọng và buông bỏ, vừa như muốn nắm giữ lại, vừa như muốn thả rơi. Có khi thơ của ông rơi vào trạng thái tuyệt vọng đến cùng cực như diễn tả sự mất mát không thể níu giữ, sự “rơi” không còn để lại một vết tích nào:

Những chiếc lá bạch quả

 Rơi nhẹ nhàng trên sân

Không còn đọng dấu chân

 Và chiếc lá cuối cùng

Cũng rơi trong khuya vắng

 Gió thổi dìu dịu êm.

                                                       (Đêm thinh lặng)

Những cũng có khi nỗi niềm tuyệt vọng lại được dồn nén thành những tia hy vọng dù có mong manh nhưng cũng đầy mãnh liệt. Thi nhân cũng khát khao một sự thay đổi trong thực tại, thay đổi để quay về với những thứ chưa từng đổi thay trước đây, những thứ “nguyên hình ban sơ” của những giá trị đẹp đẽ, thiêng liêng. Thi nhân mong ước được sống lại trong không gian tự do của ngày trước, nơi không có thăng trầm biến động, nơi không có chia ly, xa cách, lạc loài, nơi mà những niềm đau của sự mất mát đã ra đi, nơi chỉ có tiếng cười và niềm vui, nơi chỉ có tình yêu và hạnh phúc:

Ước gì lại được tái sinh

 Ở đây xứ sở nguyên hình ban sơ

Cùng nhau cười nói trong mơ

 Rằng qua rồi thưở bơ vơ lạc loài

                                                                 (Lời ghi của cỏ)

***

Cuộc đời của nhà thơ Cho Chi Hun được hình thành trên nền tảng gia đình truyền thống và trong tư tưởng về nhân loại của Khổng giáo. Tuy được tiếp xúc nhiều và thích thú với những quan điểm hiện đại của các trào lưu văn học phương Tây nhưng gần như Cho Chi Hun chỉ chịu ảnh hưởng phương Tây trong những cách tân về cấu trúc và hình thức ngôn ngữ của thơ ca. Với tư cách là một thi nhân, ông đã thể hiện được một tài năng xuất sắc vượt bậc ở những bài thơ chứa đựng những tư tưởng, quan điểm truyền thống của văn hóa Hàn Quốc hơn là những bài thơ chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây. Sự nghiệp thơ ca của Cho Chi Hun là một hành trình dài tìm kiếm cái tôi, tìm kiếm bản ngã thật sự của mình. Thời kỳ đầu, Cho đi tìm những giá trị cốt yếu của cái tôi và thiên nhiên trong các hình thức thẩm mỹ của thơ ca cách tân. Nhưng về sau này, nhà thơ càng phát hiện ra được giá trị bản ngã của mình trong sự hòa hợp với thiên nhiên theo cái cách mà các nhà thơ Hàn Quốc trước đó đã phát hiện ra và đã thể hiện ra trong thơ ca truyền thống của dân tộc. Sau cách mạng, thiên nhiên trong thơ của Cho Chi Hun chính là cái thế giới thực tại sinh động đang diễn ra xung quanh và cái tôi của nhà thơ là cái tôi tiến đến với xã hội loài người trong những giai đoạn lịch sử cụ thể rõ ràng.

 Chú thích:

(1).The Korean Culture and Arts Foundation (1996) Who’s who in Korean Literature; Hollym, tr.36

(2). Những trích dẫn thơ ở đây do người viết tạm dịch từ tài liệu tham khảo 1 và 2.

 Tài liệu tham khảo:

1.                 Joyce Jaihiun Kim (1974); The Immortal Voice – An anthology of Modern Korean Poetry; (Selected and translated with an introduction by Joyce Jaihiun Kim), Inmun Publishing Co., Seoul, Korea.

2.                 Joyce Jaihiun Kim (1993); Gems of Korean verse I (140 poems translated by Joyce Jaihiun Kim); Hanshin Publishing Co., Seoul, Korea.

3.                  The Korean Culture and Arts Foundation (1996) Who’s who in Korean Literature; Hollym.

4.                  Philip West and Suh Ji-Moon (2001); Remembering the "Forgotten War": The Korean War Through Literature and Art; Maureen and Mike Mansfield Center Books.

5.                  http://en.wikipedia.org/wiki/Cho_Chi-hun

  

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114576359

Hôm nay

2163

Hôm qua

2332

Tuần này

21672

Tháng này

223416

Tháng qua

130677

Tất cả

114576359