Diễn đàn

Không nên tranh luận với kẻ cố tình câm điếc! (Trao đổi nhân đọc bài: Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc của TS. Đỗ Ngọc Bích)

Điều đầu tiên là tôi xin được bày tỏ đến chị sự kính trọng vì qua ảnh thấy chỉ vẫn còn trẻ lắm và, đã là TS, đang giảng dạy tại một ĐH danh tiếng như ĐH Yale thì quả là đáng bậc “Vũ qua Bắc Hải” rồi! Mưa nguồn, chớp bể bao giờ cũng đáng nể, đáng tôn vinh.

Tôi muốn được trao đổi với chị một số điều sau đây:

1. Tôi đồng ý với chị là khái niệm “xâm lược” của thời xa xưa – khi cương vực, lãnh thổ chưa rõ ràng là điều phải bàn lại. Bởi cái thời mạnh được, yếu thua (lúc nào mà chả thế), chỗ nào có cỏ xanh, nước ngọt là trâu, bò tha hồ đến; sự lấn lướt của bộ tộc này, “nước” nọ là chuyện cũng bình thường. Tôi cũng đồng ý rằng Việt Nam chịu rất nhiều ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa và, dĩ nhiên, khi sống gần nhau cả ngàn năm thì “huyết thống tương thông” cũng là lẽ thường. Cụm từ trên không phải của tôi mà là của Chủ tịch Hồ Chí Minh đó. Sự pha trộn về dòng máu là lẽ đương nhiên bởi vì một khi ta thừa nhận Éva thì cũng mặc nhiên phải tin rằng hàng trăm dân tộc trên thế giới ngày nay đều có chung gốc gác, nguồn cội. Tôi cũng xin nhấn mạnh và không tranh luận về cái chuyện lịch sử 4.000 năm đã được giới sử học Việt Nam đính chính từ lâu rồi vì nó thiếu thuyết phục. Hiện nay, thuật ngữ sử học quen dùng nhất là hàng ngàn năm. Chắc chị đồng ý rằng kết luận đó không hề quá đáng?
 
2. Chị viết: “Họ không nhận ra được rằng Việt Nam thực ra cũng là một phần trong da thịt của Trung Quốc”(?) Câu này của chị làm cho tôi hoang mang vì tôi không thể tin nổi một người sống ở Hoa Kỳ mà lại không hiểu cái lẽ đơn giản: Nước Mỹ là “đứa con” khổng lồ của châu Âu nhưng không phải và không thể là trong da thịt châu Âu. Làm sao có thể hòa tan cái mệnh đề vừa tối nghĩa vừa lẩm cẩm đến như thế? Nếu cách nghĩ của chị là đúng, sao không sát nhập luôn Hoa Kỳ vào EU đi cho rồi? Chị cho rằng Việt Nam đã nhận được “nhiều ân huệ từ Trung Quốc trong suốt hơn 20 năm chiến tranh (1950-1975). Cho dù Trung Quốc giúp Việt nam vì tính toán chính trị của họ, được giúp đỡ để chiến thắng là điều tốt mà ‘mình nên nhớ’”. Không ai phủ nhận công lao của nhân dân Trung Quốc, Liên Xô… đã giúp đỡ nhân dân Việt Nam trong những năm chiến tranh. Nhưng chắc chị hiểu rõ rằng trong cuộc đời này, chả có ai cho không ai cái gì. Nếu họ có lòng tốt thực sự thì cuộc chiến tranh không phải kéo dài đến thế. Cái lý của vấn đề là ở chỗ họ muốn cả Mỹ và Việt Nam đều không ai thua – “đánh Mỹ cho đến người Việt Nam cuối cùng” là mục tiêu tối thượng của sự “giúp đỡ”. Với lại, trong bối cảnh phe XHCN đang hình thành, chiến tranh lạnh đang nóng nhất ở Việt Nam thì sự giúp đỡ của bên ngoài (đối với cả hai phía) là cái logic tự nhiên của thời thế. Chắc chị cũng biết không phải ngẫu nhiên mà trật tự Yalta lại có Đông Đức, Tây Đức; Bắc Triều và Nam Triều, Bắc Việt Nam và Nam Việt Nam.
 
3. Đoạn văn sau đây của chị sai trầm trọng: “ Một thực tế là lịch sử Việt Nam suốt hơn 2.000 năm từ thời Triệu Đà đến thời Nguyễn… vẫn luôn là một phần của Trung Quốc… Người dân Việt Nam bắt nguồn từ Trung Quốc, vua của Việt Nam cũng khởi tổ từ Trung Quốc…”(!)?
Tôi tin chị không phải là người Việt mà chỉ là người giả Việt. Thậm chí, tôi không tin là chị giỏi sử như bằng cấp cho biết. về chuyện bằng cấp giả (nhất là những người có tiền hay nhan sắc) thì bao giờ cũng là điều đáng bàn. Nước nhỏ thần phục nước lớn trong cái thời trung cổ thì đâu mà chả thế. Nói như chị thì bây giờ hàng chục nước ven bờ Địa Trung Hải là của nước Ý sao? Rồi, cả Triều Tiên, Mông Cổ… đều thuộc Trung Quốc hết? Hoặc ngược lại, người Mông Cổ có quyền nói rằng họ đã từng làm vua ở Trung Quốc từ 1279-1368 nên có quyền nói Trung Quốc là của họ? Cách suy diễn và áp đặt nhận thức của chị làm cho mọi thiện ý đều rủ nhau chui vào ngõ cụt và, bất lực.
 
4. Chị đã nhầm lẫn hết sức chân thành khi viết: “ Họ tin rằng Hoàng Sa và Trường Sa thuộc về Việt nam trên cơ sở nào, hay chỉ biết thế từ sách giáo khoa lịch sử Việt Nam và từ các thông tin trên báo đài chính thống của Việt Nam lưu hành từ sau năm 1975?... Chính quyền Việt Nam Cộng hòa có bao giờ tuyên ngôn chủ quyền các đảo đó không hay chỉ mãi đến năm 1974 mới điều hải quân ra trấn giữ và bảo vệ?”
Thật tình, tôi không hiểu nổi tại sao lại có dạng sử học nói liều, nói quá như thế? Các văn bản của Triều Nguyễn ghi rõ rành rành việc cử đội Hoàng Sa bao nhiêu người (cuối thế kỷ XVII, đầu XVIII, cả Hoàng Sa và Trường Sa đều gọi chung là Bãi cát vàng), khai thác ra sao, chế độ như thế nào… Chị không biết hay cố tình nhắm mắt, bưng tai? Và, tại sao chị cũng không biết rằng Việt Nam Cộng hòa thời ông Ngô Đình Diệm đã tiếp quản Hoàng Sa từ người Pháp vào năm 1959 chứ không phải vội vàng điều quân ra trấn giữ Hoàng Sa năm 1974 như chị nghĩ đâu (Trung Quốc tấn công ngày 19.1.1974). Còn chuyện thời nô lệ, chiến tranh (từ 1884 đến 1975), suốt 90 năm lo đòi lại nước, các nhà sử học ít nhắc đến chuyện hải đảo xa xôi cũng là lẽ bình thường. Có ai đang cháy nhà mà lại lo chuyện cá ở trong ao bị nóng hay không?
 
5. Chị cho rằng lớp trẻ thời nay đang tố Trung Quốc, bài Trung Quốc hơi nhiều. Nói cách khác, chị đã vơ tất cả những ai chống chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc vào trong cái rọ có tên gọi là thế hệ 8X. Phải chăng chị muốn nói rằng những ai chống lại việc giao đất rừng đầu nguồn cho người nước ngoài, chống lại việc nhân nhượng quá đáng ở Biển Đông…, đều thuộc vào thành phần trẻ người non dạ? Sự hoang tưởng đôi khi làm mờ mắt nhận thức nhưng hoang tưởng đến mức nghĩ rằng giới trí thức của một nước lại thiển cận và u mê hơn một người thì quả là quá đáng. Làm sao có thể tin vào lòng tốt khi bắt, giết ngư dân liên tục, khi vẽ bản đồ hình lưỡi bò, khi ngang nhiên chiếm Hoàng Sa (1974) và một phần Trường Sa (1988)…? Có lẽ, chị nên đọc lại sách tâm lý học để xem mình có bị lỗi nào đó trong hệ thống thần kinh điều khiển và an tọa nhận thức chăng?
 
Tôi xin được nhắc lại câu mà Đức Bodhidharma (Bồ Đề Đạt Ma) đã khuyên nhủ: Trên đời có 3 điều không nên làm đó là đứng sau đít ngựa, đứng trước sừng bò tót và, tranh luận với người không hiểu biết. Tôi thấy chị nguy hiểm quá trong tư duy nên chẳng biết xếp vào đâu ngoài 3 điều không nên ở trên? Có lẽ Đức Bodhidharma còn quên một điều nữa: Không nên tranh luận với kẻ cố tình câm điếc? 

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114511093

Hôm nay

292

Hôm qua

2359

Tuần này

21467

Tháng này

217966

Tháng qua

121356

Tất cả

114511093